Cô nàng có chồng cưỡi ngựa cho tôi phê quá đi

Anh đặt điện thoại xuống trước mặt, giọng trầm như gió lạnh thổi qua: “Vợ, anh biết em giấu anh chuyện gì đó, hôm nay em phải nói thật, anh không muốn đoán nữa.”
Thư run, tay siết chặt mép bàn đến trắng khớp, “Dạ, anh, em…” nhưng lời mắc nghẹn trong cổ, không thốt nổi. Gió lạnh thổi qua hẻm, mang theo câu hỏi treo lơ lửng: Lằn ranh của Thư đã vỡ một nửa, liệu cô sẽ đứng vững hay gục ngã khi Nam quay lại với chiêu trò mới ở giai đoạn sau? Mày chờ xem.”
Thư đứng sau cửa sổ, rèm khép hờ, nhìn ra hẻm tối, thấy Hoàng đối mặt Nam, lòng đau như cắt, “Anh làm gì vậy, đừng vì mình mà đánh nhau.” Điện thoại rung, tin nhắn từ số lạ kèm ảnh: Thư trong nhà hàng Ngọc Lan, tay Nam luồn dưới bàn, lồn cô ướt át qua quần short, ánh mắt đờ đẫn, “Chúc mừng, Hoàng chưa thấy cái này, quà tặng của Nam đó?” Thư run, tay nhấn xóa tin, nhưng hình ảnh như khắc sâu vào đầu, ” Tên khốn nạn, hắn đã sắp xếp từ trước rồi sao?” Cô ôm ngực, thở dốc, “Mình phải nói với anh, chỉ mong anh tin mình thôi?”
Hoàng đẩy cửa về, tay dính máu từ vết xước, ôm Thư từ sau, giọng run: “Anh xử lý xong rồi, em đừng sợ nữa, anh đạp nát USB rồi.” Thư gật, nước mắt rơi, “Dạ, anh, e còn sợ lắm,” bởi vì lòng cô biết mọi chuyện chưa xong, ảnh từ số lạ như bóng tối bám lấy cô. Điện thoại rung lên từ số lạ: “Thư, anh Nam bảo em chuẩn bị, tối nay anh ấy tới lấy câu trả lời cuối.” Thư hoảng, tay run gọi lại, không ai nghe, cô nhắn Nam: “Anh đừng tới, tôi không muốn gì hết, anh để tôi yên.” Nam trả lời qua điện thoại, giọng lạnh lùng: “Em không chọn thì anh chọn cho em, tối gặp.”