Doggy có tí xíu mà em bồ tôi đã rên la thảm thiết

Đúng lúc đó, tiếng xe máy quen thuộc của Hoàng vang lên ngoài sân, át đi tiếng mưa. Thư lưỡng lự, lòng bất an, “Hoàng đi làm rồi, chỉ có mình và con ở nhà, không nên để anh ta vào,” nhưng phép lịch sự khiến cô gật đầu: “Dạ, anh Nam, vào đi, mưa ướt hết rồi, anh ngồi chút cho khô áo.” Nam bước vào, mang theo mùi mưa ẩm và chút hương thuốc sát trùng thoảng lên từ áo blouse, anh ta ngồi xuống sofa, ánh mắt không rời khỏi Thư làm cơ thể nàng bất giác rùng mình, nơi sâu thẳm giữa hai chân râm ran dân lên một cảm giác khó diễn tả. Thư ôm anh, lòng thêm rối, “Mình lại để Nam chạm vào, mình tệ thật, Hoàng tốt thế này sao mình lại như vậy chứ,” cô tự trách, khoái cảm với Nam vẫn âm ỉ, “Phải dừng lại, không được để xảy ra lần nào nữa, nếu không chắc chắn anh Hoàng sẽ biết.” Thư quay sang ôm bé Ngọc ngủ, tay run run, “Phải từ chối hắn ta thật dứt khoát, không để Hoàng nảy sinh nghi ngờ thêm,” nhưng nàng biết dục vọng như mưa dầm, có thể sẽ dẫn lối cô vào cám dỗ sâu hơn, mở ra căng thẳng kín đáo nhưng đầy kích thích ở phía trước. Thư rên nhỏ:
“Ư… anh… đừng mà…”
“Em không muốn đâu, anh dừng lại đi…”
Nhưng cơ thể phản bội, chân cô run không đẩy anh ta ra, hơi thở dồn dập. Hoàng có nhìn thấy không. Nội tâm nàng càng trở nên mâu thuẫn hơn. Thư đỏ mặt, tay ngừng lau, “Anh nói vậy em xấu hổ lắm, em không muốn nghe những lời đó đâu” giọng cô run run, tim đập nhanh, cơ thể nóng ran dù cô không muốn.