Doggy tung bím cô con riêng dâm nữ của vợ mình

Hoàng ngồi đối diện, áo thun đen bó ngực, tay chống lên bàn, mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ và cơn giận kìm nén. Anh đặt điện thoại xuống trước mặt, giọng trầm như gió lạnh thổi qua: “Vợ, anh biết em giấu anh chuyện gì đó, hôm nay em phải nói thật, anh không muốn đoán nữa.”
Thư run, tay siết chặt mép bàn đến trắng khớp, “Dạ, anh, em…” nhưng lời mắc nghẹn trong cổ, không thốt nổi. Gió lạnh thổi qua hẻm, mang theo câu hỏi treo lơ lửng: Lằn ranh của Thư đã vỡ một nửa, liệu cô sẽ đứng vững hay gục ngã khi Nam quay lại với chiêu trò mới ở giai đoạn sau? Hoàng và Thư ôm nhau trong nhà, ánh đèn vàng cam mờ nhạt, nhưng khoảng cách vô hình giữa họ lớn dần. Anh sẽ đi gặp nó ngay, em ở nhà.” Anh lấy áo khoác, bước ra cửa, không ngoảnh lại, để lại Thư ngồi bệt dưới sàn, tay ôm đầu, lòng tan nát: “Anh biết rồi, mình mất anh thật sao?”
Trưa đến, ánh sáng xám vẫn phủ kín căn nhà, gió lạnh ma quái lùa qua khe cửa làm rèm phất phơ như bóng ma. Điện thoại rung lên từ số lạ: “Thư, anh Nam bảo em chuẩn bị, tối nay anh ấy tới lấy câu trả lời cuối.” Thư hoảng, tay run gọi lại, không ai nghe, cô nhắn Nam: “Anh đừng tới, tôi không muốn gì hết, anh để tôi yên.” Nam trả lời qua điện thoại, giọng lạnh lùng: “Em không chọn thì anh chọn cho em, tối gặp.” Thư thả điện thoại xuống, ôm mặt, “Hắn không buông tha, mình phải làm sao, anh đang giận, mình thật tệ mà”
Hoàng đẩy cửa về, tay đầy vết xước, áo dính bụi, mắt đỏ ngầu hơn lúc sáng, anh đứng trước Thư, giọng khàn: “Anh đã gặp Nam, nó không nhận, bảo em tự kể, Thư, em nói hết chưa?” Thư quỳ xuống lần nữa, ôm chân anh,